Tôi viết entry này mà chưa biết là có dám share lên blog hay không, vì nhỡ đâu chị em nổi giận ném đá thì chắc là sập blog. Nhưng thôi dù sao thì tôi cũng sẽ viết những suy nghĩ rất chi là thành thực của mình ra, biết đâu là lúc nào đó lại hữu dụng cho vài chị em tự soi lại mình.
Câu chuyện của tôi thế này. Lần nọ, tôi hẹn họ với một cô em xinh lắm. Tối đó, sau bao phen bị chiêu “từ chối”, nàng cũng đồng ý đi chơi với tôi. Đầu tiên, tôi mời nàng vào một quán café sang trọng, vậy là đã tốn một mớ.
Kế đó, tôi dắt nàng vô ăn ở một nhà hàng sang trọng. Hiển nhiên, tôi vẫn phải trả tiền. Sau tiếp, tôi cùng nàng đi mua đôi Adidas xịn. Tất nhiên, tôi vẫn là người mở ví. Cuối cùng, chúng tôi đi xem phim. Khi đến rạp, tôi vào mua vé nhưng quên phần nước. Thế là tôi bảo nàng đi mua đi, nàng tức thời xụ mặt xuống liền, nói là “sao anh thiếu ga lăng vậy”. Kết quả là sau tối đó, tôi cho nàng cài số de.
Gánh nặng tình phí
Tóm lại, xưa nay tôi cứ tưởng chỉ mình tôi là nạn nhân của căn bệnh “Viêm màng túi mãn tính” do khoản tình phí, ai ngờ nay vài chén lai rai, anh em nói thật với nhau thì mới nhận ra là mình chẳng hề đơn độc
.Các chị em ạ, tôi chưa có dịp tìm hiểu vì sao hầu hết chị em phụ nữ lại có một lối suy nghĩ mặc định là cánh đàn ông muốn chinh phục được tình cảm của mình thì phải là người có hầu bao thật vững và dồi dào để có thể bao tiêu cho các chị.
Và tôi cũng chưa hiểu sao khi đi tìm hiểu chị em thì cánh đàn ông lại cứ luôn muốn chứng tỏ mình là người có thật nhiều tiền để thu hút sự kính nể và tình yêu từ các cô.
Cá nhân tôi nghĩ thế này, sở dĩ có chuyện cung – cầu trong việc lấy vật chất làm phương tiện để đi đến trái tim của nhau là do cả hai đều có cùng một nhu cầu giống nhau theo kiểu đổi chác “hòn bấc ném đi hòn chì ném lại” hơn là họ thật sự yêu nhau. Bởi nếu cả hai đều có lòng tự trọng và nghiêm túc tôn trọng người mình yêu, thì hẳn người ta sẽ không bao giờ chấp nhận sự bao tiêu toàn phần cũng như sự chu cấp toàn bộ như rất nhiều trường hợp mà bản thôi trải nghiệm và được chứng kiến.
Lấy tiền bao gái có đòi được không?
Người xưa có câu "Bắc thang lên hỏi Ông Trời, lấy tiền bao gái có đòi được không". Khi nghe câu này, đứng ở vị trí của người đàn ông thì tôi hiểu rõ, còn ở vị trí người phụ nữ thì tôi không biết các bạn nữ nghĩ gì khi mà người ta hình dung mình là người chỉ chuyên đi “câu lúa” từ các chàng khờ khạo.
Nhiều khi ngồi trong quán cà phê, nghe chị em cười nói với nhau theo kiểu khoe chiến lợi phẩm, tôi cảm thấy xót xa và đau lòng cho cánh đàn ông chúng tôi và cho cả các chị, bởi chị nào cũng hí hửng khoe về độ hoành tráng nơi hầu bao của “nhà tài trợ” của mình.
Nhưng chị em ạ, đừng để mình bị lừa phỉnh bởi sự hào phóng ấy, kẻo gặp phải nguỵ quân tử thì chị em chỉ có mà chuốc hoạ vào thân, vì suy cho cùng thì câu châm ngôn của người Tây phương đúc kết thế này “Không có một tô cháo nào cho không cả đâu”.
Bởi vậy, nếu là kẻ sòng phẳng thì chúng chẳng ngu dại gì bao không các chị em mãi. Còn nếu đích thực là chánh nhân quân tử, thì chị em cũng chẳng thể hy vọng được bền vững hoài với chàng với mối quan hệ “tốn kém” đến thế.
Thế nhưng khi nói ra suy nghĩ này với nhiều chị em, tôi thật sự cảm thấy shock vì các chị cùng đi đến một kết luận gọn lỏn và khẳng khái thế này “Nếu không có tiền thì đừng có bày đặt yêu, đã yêu thì phải ga lăng, phải có bản lĩnh.”
Đành rằng việc thể hiện sự ga lăng và rộng rãi luôn là của cánh mày râu và đó cũng là một sự thể hiện đúng đắn, nhưng tôi nghĩ người con gái khi yêu cũng cần tinh tế để thể hiện cho chàng thấy được chút ít thiện chí của một người “biết nghĩ”. Xin chớ hoài bình chân như vại trong mọi cuộc hẹn hò như thể đó là việc của riêng cánh đàn ông chúng tôi!
Câu chuyện của tôi thế này. Lần nọ, tôi hẹn họ với một cô em xinh lắm. Tối đó, sau bao phen bị chiêu “từ chối”, nàng cũng đồng ý đi chơi với tôi. Đầu tiên, tôi mời nàng vào một quán café sang trọng, vậy là đã tốn một mớ.
Kế đó, tôi dắt nàng vô ăn ở một nhà hàng sang trọng. Hiển nhiên, tôi vẫn phải trả tiền. Sau tiếp, tôi cùng nàng đi mua đôi Adidas xịn. Tất nhiên, tôi vẫn là người mở ví. Cuối cùng, chúng tôi đi xem phim. Khi đến rạp, tôi vào mua vé nhưng quên phần nước. Thế là tôi bảo nàng đi mua đi, nàng tức thời xụ mặt xuống liền, nói là “sao anh thiếu ga lăng vậy”. Kết quả là sau tối đó, tôi cho nàng cài số de.
Gánh nặng tình phí
Tóm lại, xưa nay tôi cứ tưởng chỉ mình tôi là nạn nhân của căn bệnh “Viêm màng túi mãn tính” do khoản tình phí, ai ngờ nay vài chén lai rai, anh em nói thật với nhau thì mới nhận ra là mình chẳng hề đơn độc
.Các chị em ạ, tôi chưa có dịp tìm hiểu vì sao hầu hết chị em phụ nữ lại có một lối suy nghĩ mặc định là cánh đàn ông muốn chinh phục được tình cảm của mình thì phải là người có hầu bao thật vững và dồi dào để có thể bao tiêu cho các chị.
Và tôi cũng chưa hiểu sao khi đi tìm hiểu chị em thì cánh đàn ông lại cứ luôn muốn chứng tỏ mình là người có thật nhiều tiền để thu hút sự kính nể và tình yêu từ các cô.
Cá nhân tôi nghĩ thế này, sở dĩ có chuyện cung – cầu trong việc lấy vật chất làm phương tiện để đi đến trái tim của nhau là do cả hai đều có cùng một nhu cầu giống nhau theo kiểu đổi chác “hòn bấc ném đi hòn chì ném lại” hơn là họ thật sự yêu nhau. Bởi nếu cả hai đều có lòng tự trọng và nghiêm túc tôn trọng người mình yêu, thì hẳn người ta sẽ không bao giờ chấp nhận sự bao tiêu toàn phần cũng như sự chu cấp toàn bộ như rất nhiều trường hợp mà bản thôi trải nghiệm và được chứng kiến.
Lấy tiền bao gái có đòi được không?
Người xưa có câu "Bắc thang lên hỏi Ông Trời, lấy tiền bao gái có đòi được không". Khi nghe câu này, đứng ở vị trí của người đàn ông thì tôi hiểu rõ, còn ở vị trí người phụ nữ thì tôi không biết các bạn nữ nghĩ gì khi mà người ta hình dung mình là người chỉ chuyên đi “câu lúa” từ các chàng khờ khạo.
Nhiều khi ngồi trong quán cà phê, nghe chị em cười nói với nhau theo kiểu khoe chiến lợi phẩm, tôi cảm thấy xót xa và đau lòng cho cánh đàn ông chúng tôi và cho cả các chị, bởi chị nào cũng hí hửng khoe về độ hoành tráng nơi hầu bao của “nhà tài trợ” của mình.
Nhưng chị em ạ, đừng để mình bị lừa phỉnh bởi sự hào phóng ấy, kẻo gặp phải nguỵ quân tử thì chị em chỉ có mà chuốc hoạ vào thân, vì suy cho cùng thì câu châm ngôn của người Tây phương đúc kết thế này “Không có một tô cháo nào cho không cả đâu”.
Bởi vậy, nếu là kẻ sòng phẳng thì chúng chẳng ngu dại gì bao không các chị em mãi. Còn nếu đích thực là chánh nhân quân tử, thì chị em cũng chẳng thể hy vọng được bền vững hoài với chàng với mối quan hệ “tốn kém” đến thế.
Thế nhưng khi nói ra suy nghĩ này với nhiều chị em, tôi thật sự cảm thấy shock vì các chị cùng đi đến một kết luận gọn lỏn và khẳng khái thế này “Nếu không có tiền thì đừng có bày đặt yêu, đã yêu thì phải ga lăng, phải có bản lĩnh.”
Đành rằng việc thể hiện sự ga lăng và rộng rãi luôn là của cánh mày râu và đó cũng là một sự thể hiện đúng đắn, nhưng tôi nghĩ người con gái khi yêu cũng cần tinh tế để thể hiện cho chàng thấy được chút ít thiện chí của một người “biết nghĩ”. Xin chớ hoài bình chân như vại trong mọi cuộc hẹn hò như thể đó là việc của riêng cánh đàn ông chúng tôi!
PHẠM DUY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét